Bất kể khi nào con có thể nghĩ đến Om Ah Hung thì đó là [thực hành] tốt nhất. Vì vậy, việc đầu tiên và quan trọng nhất khi con tỉnh dậy vào buổi sớm mai trước lúc bình minh là ngồi thẳng lưng với xương sống thẳng. Vào thời gian đó, con nên thực hành pháp “Trulen”, là pháp “chiết xuất tinh chất cốt yếu” và nhận thức rằng không gian được tràn ngập bởi các hạt của ánh sáng cầu vồng. Toàn bộ không gian luôn luôn được tràn ngập bởi những chuỗi [hạt] vi tế này của ánh sáng cầu vồng.
Những chuỗi hạt vi tế này của ánh sáng cầu vồng thực sự tượng trưng cho thân, ngữ, tâm và tất cả các phẩm tính của tất cả chư Phật trong ba thời. Và những ánh sáng cầu vồng vi tế trong không gian này luôn luôn hiện diện. Thỉnh thoảng chúng hiển lộ như một cầu vồng. Chúng là sự phản chiếu tự nhiên của năm trí tuệ. Bằng cách này, năm trí tuệ luôn luôn hiện diện một cách tự nhiên, chan hòa vào không gian.
Thông qua thực hành này, chúng ta chiết xuất tinh chất của năm trí tuệ này. Theo Đại Viên Mãn (Dzogchen), sự hiện diện tự nhiên này của năm trí tuệ được gọi là sự tinh khiết nguyên sơ và sự hiện diện tức thời. Do vậy, một cách tự nhiên, sự gia trì luôn luôn hiện diện.
Quay lại [thực hành] Om Ah Hung, đầu tiên, con ngồi thẳng lưng vào buổi sớm mai. Con hít không khí vào và nghĩ đến Om. Tại khoảnh khắc đó, con có thể nghĩ rằng con đang hít vào tất cả sự gia trì của chư Phật dưới dạng ánh sáng cầu vồng. Sau đó, khí đi xuống và hợp nhất tại rốn. Lúc này, con nghĩ đến Ah. Tại rốn, con có thể quán tưởng một ngọn lửa nhỏ và bên trong ngọn lửa là chủng tự Hung. Hung là bản tánh của khí.
Khi hít vào, khí gặp ngọn lửa tại rốn, khí thổi vào ngọn lửa làm ngọn lửa bùng lên mạnh hơn. Do vậy, con nghĩ rằng khí vi tế này tan hòa vào chủng tự Ah tại rốn. Tại đây, con có thể thiền định trong chốc lát và nhìn vào tâm con.
Vào lúc đầu, con cần thực hành một cách nhẹ nhàng, thoải mái, không nên giữ khí một cách quá mạnh mẽ hay giữ khí trong một thời gian dài mà chỉ nên giữ khí một cách nhẹ nhàng và trong thời gian rất ngắn, tại rốn.
[Hãy để mọi thứ] theo một cách rất tự nhiên. Con chỉ cần nghĩ một cách tự nhiên rằng khí đã tan hòa vào Ah, vào ngọn lửa tại rốn, và tại đây con nghĩ Ah. Sau đó, con thở khí ra và nghĩ đến Hung. Lúc này, con có thể nghĩ rằng mọi bám chấp và cảm xúc ô nhiễm rời khỏi thân con dưới dạng khói qua hơi thở ra.
Sau đó, con có thể thực hành điều này trong một thời gian ngắn, chỉ ngắn thôi, nhưng lặp đi lặp lại thường xuyên và mang thực hành trì niệm Kim cang Om Ah Hung vào trong hoạt động hàng ngày của con. Bất kể khi nào con có thể nghĩ về thực hành, bất kể khi nào con tỉnh thức, hãy nghĩ về Om Ah Hung.
Điểm quan trọng nhất là chủng tự Ah an trú tại rốn. Tất nhiên, con không thể nghĩ về Om Ah Hung trong mọi hoạt động của con, nhưng thỉnh thoảng khi con nghỉ ngơi, khi con có thời gian, v.v., con có thể mang Om Ah Hung quay lại với tâm. Nghĩ rằng với sự hít vào của con, khí lại hòa tan vào ngọn lửa tại rốn và con nghĩ đến Ah.
Một lần nữa, khi con thở ra, nghĩ đến Hung. Do vậy, thực sự ở đây không có một quán tưởng thực sự nào về Om Ah Hung. Nó chỉ là một quá trình thở tự nhiên. Bất cứ khi nào con thở ra với Hung, hãy nghĩ rằng tất cả các niệm tưởng, cảm xúc ô nhiễm, v.v. rời khỏi thân mình một cách tự nhiên. Đây là cách con có thể thực hành trì niệm Kim cang Om Ah Hung trong hoạt động hàng ngày của con.
Kyabje Garchen Rinpoche